Một đêm “bệnh kiều” đột nhiên tới – chương 10

Editor: Camtusori

user1848658_pic1106532_1419256695

Ngu Tương chờ lão thái thái đi xa , lẩm bẩm từ trong ổ chăn trở mình ngồi dậy, dựa vào gối mềm cân nhắc: Xem ra, giấc mơ tối hôm qua đã ứng nghiệm, lúc này Ngu Phẩm Ngôn hữu kinh vô hiểm (có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm), nếu không làm sao lão thái thái lại hấp tấp chạy tới để tra nghi vấn, vả lại thái độ hòa ái như vậy.

Tuy rằng không thể biết trước an nguy của chính mình, nhưng có thể biết trước an nguy của Ngu Phẩm Ngôn cũng đủ rồi. Nàng là một người bị liệt, ai lại đi tính kế nàng.

Ngu Tương vừa nghĩ vừa lấy một khối bài bằng gỗ đào từ trên mạn giường ra, hỏi: “Trên tấm bảng này khắc cái gì vậy?” Những kí tự vặn vẹo quỷ dị lại thêm một tầng chu sa, nhìn đỏ rực, vô cùng chói mắt. Cũng có một tấm bảng như thế treo bên cửa sổ, dưới hành lang, thậm chí còn treo ở trong đệm giường, cơ hồ che kín toàn bộ tiểu viện.

Theo trí nhớ của ‘Ngu Tương’ ập đến, những thứ này đều do nữ tì của Lâm thị là Kim ma ma và một lão ni cô tướng mạo hèn mọn cùng nhau bố trí, trước khi đi còn hắt tại cửa một chậu máu chó, mùi tanh tràn ngập phải sau vài ngày mới tản bớt.

Đào Hồng chạy tới, nhét một cái gối mềm sau lưng chủ tử, cầm lấy tấm bảng gỗ nhìn một lúc lâu, sau đó sắc mặt bỗng nhiên đại biến.

Ngu Tương nhướng cao lông mi, bình tĩnh nói: “Nói thật đi, những thứ đồ chơi này là yếm thắng chi thuật phải không?” Nếu như nha đầu này chịu bẩm báo sự thật, ngày sau cũng coi như có thể tin dùng.

Tiểu Đào Hồng nhẹ nhàng gật đầu: “Hồi bẩm tiểu thư, đây là bùa trấn yêu, viết là……” Nàng thân trọng liếc nhìn chủ tử.

“Viết là “Thất hồn giai sát, nghiệp hỏa phần thể” có phải hay không?” Ngu Tương cười lạnh. Vì mới sinh ra đã bị liệt, thấy người khác có thể chạy có thể nhảy, có thể du lịch non sông đẹp đẽ, nàng cảm thấy không cam lòng, tính tình từ từ táo bạo, cuối cùng nghe theo đề nghị của anh hai bắt đầu tin phật, thế này mới có thể thấy một chút ánh sáng.

Nàng xem qua vô số quyển sách cổ phật gia, làm sao lại bị mấy thứ Phạn văn này làm khó chứ. Những tấm bảng gỗ đào này, ngày đầu tiên khi nàng tỉnh lại đã muốn thiêu hết toàn bộ! Nay ở trong mắt lão thái thái, cãi mũ ‘Tang Môn tinh’ kia của nàng xem như đã được lấy xuống, vả lại đã cứu Ngu Phẩm Ngôn hai mạng, thiêu mấy miếng bảng gỗ này cũng không coi là cái gì. Chờ tương lai lão thái thái biết chuyện, Lâm thị liền xui xẻo!

Ngu Tương gạt tấm bảng gỗ, ném xuống đất, vẻ mặt chán ghét: “Gỡ mấy tấm bảng gỗ trong phòng này đem đi thiêu hủy hết cho ta! Nhanh đi.”

Đào Hồng cũng hiểu được những tấm bảng này chính là thứ khiến người khác xui xẻo, sớm muốn xử lý hết, vừa nghe chủ tử nói cũng vội vàng vui vẻ đáp ứng.

Bên ngoài viện rất nhanh dâng lên một luồng khói dày đặc, Thúy Bình Thúy Hỉ ngửi thấy mùi khói liền chạy tới xem xét, cả kinh la lên: “Này, ngươi như thế nào lại dám đốt những tấm bùa…bình yên này chứ? Phu nhân đã phân phó, tuyệt đối không thể động vào những tấm bảng này, nếu không sẽ gặp họa !”

Đào Hồng thấy Thúy Bình Thúy Hỉ muốn đến cướp đoạt những tấm bảng gỗ chưa thiêu xong, vội vàng nhanh trí ném vào trong lửa, nói: “Tiểu thư bảo ta thiêu , những tấm bảng gỗ này là điềm xấu! Các ngươi mau tránh ra đi, coi chừng tàn lửa bén vào chân váy.”

Thúy Bình Thúy Hỉ vội vàng nhảy ra, một người chuẩn bị chạy đến phòng chính tìm thái thái cáo trạng, một người lại chạy vào nhà khuyên chủ tử.

Đúng lúc, Mã ma ma vừa bước vào cửa viện, phía sau có hai bà tử khiêng chiếc rương đi theo đi theo. Thấy khói dày đặc, bà hỏi,“Mùi thật là nồng, thiêu cái gì vậy?”

“Mã ma ma, người tới vừa lúc. Xem xem, các nàng thiêu toàn bộ những tấm bảng gỗ bình an mà phu nhân đã treo lên! Nhỡ đâu phu nhân có hỏi đến thì biết giải thích sao đây!” Thúy Hỉ làm bộ dáng khóc không ra nước mắt, đem chính mình thoát ly sạch sẽ.

Rõ ràng là bùa trấn yêu, sao lại thành bùa bình an chứ? Mã ma ma cười nhạo, không đồng ý xua tay: “Cứ để tiểu thư thiêu đi, nếu phu nhân hỏi đến, ngươi bảo nàng đi tìm lão phu nhân.” Tiểu thư làm sao có thể là Tang Môn tinh chứ, rõ ràng là phúc tinh! Lại bị mấy tấm bùa trấn yêu này đè nén, bao nhiêu phúc khí đều bị giày vò đến hết! Này ~ tiểu thư bị phế đi hai chân, có phải vì những thứ bùa trấn yêu này không còn không biết?

Nghĩ đến đây, Mã ma ma hít một ngụm khí lạnh, sai người nâng rương đồ đi vào phòng tiểu thư xong liền nóng vội lo sợ không yên chạy về chính viện. Quả nhiên Lâm thị này điên rồi! Khi nàng ta yếm bùa chú cho tiểu thư vẫn còn chưa biết tiểu thư không phải là máu mủ ruột thịt của nàng đâu, Nếu ngày nào đó có chút oán khí với lão thái thái, có phải cũng sẽ xuống tay như vậy hay không? Vả lại yếm thắng chi thuật này biến hoá vô cùng khó lường, vô ảnh vô tung, quả thực là thứ mà người ta không thể nào phòng bị a! Không được, phải nhanh trở về chỗ lão thái thái!

Ngu Tương thấy Mã ma ma vội vàng rời đi chẳng khác nào mông bị lửa đốt, ánh mắt nhíu lại, thích ý hừ một tiếng lại bắt đầu hát một điệu dân gian đến. Phải nói rằng Lâm thị cũng là một người ngu xuẩn, dám đi vu cổ thuật một cách lộ liễu trắng trợn bên trong hậu trạch, mấy năm trước lão thái thái bị vài đứa con vợ bé giày vò đến kiệt sức, nếu không có bản lĩnh cai quản, được không, còn không phải ra tay tới thu thập được! Người già đi, kiêng kị nhất là loại vật này.

Ngu Tương càng cười đến rực rỡ, nhìn về phía Đào Hồng đang bước vào trong phòng, khuôn mặt như con mèo nhỏ tươi tắn hất hàm dưới: “Mở cái rương ra, ta xem xem.”

“Dạ.” Đào Hồng lấy chốt tháo chiếc khóa bằng đồng, đẩy nắp rương ra.

Biểu tình Ngu Tương lạnh nhạt, hai ngườiThúy Bình Thúy Hỉ lại hoảng hốt la lên: “Vải…vải Giao Lăng? Chu Bách trăm năm? Hai loại này đều là vật được ngự thưởng, đã ở trong khố phòng của lão phu nhân nhiều năm !” Lòng hai người như có kiến bò, nhột ngứa khó chịu!

Xem thước vải giao lăng này xem, phẩm chất nhẹ nhàng, giống như mây, nhìn màu trắng thuần khiết này xem , đặt ở dưới ánh mặt trời có thể phản xạ ra bảy sắc cầu vồng, lửa đốt không cháy dình nước không ướt, quả nhiên là bảo bối khó tìm. Dùng nó làm hai bộ xiêm y, còn không phải sẽ như mỹ tử sao!

Đương nhiên, thứ này quá gây chú ý, hai người tuyệt đối không dám tham ô , nhưng Chu Bách trăm năm lại không giống vậy, bán cho tiệm thuốc dù thế nào cũng có thể đổi lấy năm trăm lượng bạc. Dù sao Ngu Tương cũng là kẻ ngốc, lấy cải củ ra cũng có thể lừa gạt nàng cho qua.

Trong lòng hai người đang nghĩ tới “cảnh đẹp”, lại nghe Ngu Tương thản nhiên mở miệng: “Vải Giao Lăng thì bỏ vào khố phòng, Chu Bách thì đem đến phòng bếp nấu canh, buổi tối ta muốn uống.”

Đào Hồng vội vàng rửa trôi tro bụi rồi lau khô bàn tay, cầm Chu Bách đi xuống. Thúy Bình hơi có chút sững sờ, vội vàng mở miệng: “Tiểu thư, Chu Bách này nhiều rễ, lúc mấu chốt còn có thể cứu một mạng người, người làm sao nói ăn là ăn chứ? Vẫn nên lưu lại làm đồ dự bị đi!”

Thúy Hỉ cũng hát đệm theo: “Đúng vậy, Chu Bách trăm nam dược tính mạnh mẽ. Thân thể tiểu thư còn yếu, ăn chẳng những không có lợi, ngược lại còn có hại!”

“Ta không ăn, chẳng lẽ cất trong khố phòng chuột ăn? Ta ngu như vậy sao?” Ngu Tương nâng môi cười khinh rẻ. Cho dù nàng ăn tới mức máu mũi giàn giụa, cũng sẽ không để cho hai kẻ này chiếm tiện nghi.

Tim Thúy Bình Thúy Hỉ đập loạn, cũng không dám mở miệng ngăn lại nữa.

Chính viện, lão thái thái nghe Mã ma ma nói xong, vẻ mặt như vừa bị giội một gáo mực, đen tới mức có thể rơi ra vài giọt mực, đầu ngón tay dùng sức một cái, lại bứt đứt phật châu trong tay.

Trong phòng đùng đùng rối loạn một trận. Nha đầu bà tử đều cúi đầu, không dám thở mạnh. Lão thái thái nổi giận, ngay cả Hầu gia cũng chịu không nổi.
“Là ta sơ sót. Đường đường là Vĩnh Nhạc Hầu phủ, nhưng lại bày thuật vu cổ bốn phía, lại còn dùng để nguyền rủa cháu gái của mình, nếu bị ngôn quan tố lên một tấu sớ, tước vị của Ngôn Nhi liền không giữ được . Mười năm phong quang vô hạn, minh mẫn cùng phú quý, cũng không thể ngờ lại chết như vậy, mẫu tộc ba trăm bảy mươi tám người, tất cả đều có thể bị đem ra chợ chém đầu thị chúng, hiện tại Hoàng thượng kiêng kị nhất chính là thứ này……” Lão thái thái dùng sức xoa ấn đường, bùi ngùi thở dài: “Mấy năm nay, ta càng lúc càng không thể dùng được, việc hiểm yếu như vậy, ta nhưng lại chẳng quan tâm, thiếu chút nữa làm phiền Ngôn Nhi!”

Càng nghĩ lửa giận lại càng phát lớn, lão thái thái lạnh lùng nói: “Tang Môn tinh, ta thấy Lâm thị này mới chân chính là Tang Môn tinh! Ngươi mang vài người đến lục soát sân của Lâm thị, phàm là vật khả nghi thì cứ thiêu hết đi. Nếu nàng ta dám nháo loạn thì cứ bảo nàng về nhà mẹ đẻ đi, đừng gây tai họa cho Hầu phủ tal!”

“Lão nô lập mã phải đi, lão phu nhân, ngài đừng nóng vội, may mà tiểu thư là người có chủ ý , đã xử lý sạch sẽ những thứ đó rồi .” Mã ma ma nhẹ giọng an ủi.

Lão thái thái khoát tay, vẻ mặt mỏi mệt.

Trong phòng Lâm thị phòng chất đầy di vật của vong phu, đều là vật chứng tình yêu của hai người. Mã ma ma cũng không có lòng phong hoa tuyết nguyệt kia, lục soát trong phòng thấy vật nào khả nghi đều lấy ra thiêu sạch, khiến Lâm thị khóc đến điên loạn, tóc tai bù xù chạy đến chính viện khóc nháo.

Lão thái thái vừa nằm xuống không bao lâu liền bị phá cho giật mình tỉnh dậy, quả thật tức giận đến mức máu cũng có thể chảy ngược, đưa ra một bức hưu thư mới làm cho Lâm thị hoàn toàn yên tĩnh, chính bà cũng muốn ngã xuống bất tỉnh.

Đúng lúc, Liễu Lục bưng tới một chén súp cho lão thái thái dùng, thế này mới giúp bà chuyển nguy thành an. Từ đó về sau, Mã ma ma càng cảm thấy nhị tiểu thư là người có phúc khí.
———————————————————–
Trong nhà phát sinh chuyện gì, lão thái thái không cho người báo với tiểu Hầu gia, Ngu Phẩm Ngôn tự nhiên không thể nào biết được, an tâm đi ban sai bên cạnh Thái tử.

Thái tử mặc dù không phải người toàn trí toàn năng, lại giỏi về dùng người, cũng biết cách khuyên giải người khác, là đế vương trời sinh tài tình, đi vào ba vùng gần eo sông một tháng liền xử lý ổn thỏa mọi việc, việc to việc nhỏ không bỏ sót.

Lại qua ba ngày, xác định đê đã tu sửa vững chắc, nạn dân cũng đã an trí xong xuôi, Thái tử quyết định khởi hành về kinh. Trên đường, Ngu Phẩm Ngôn chào từ giã Thái tử, muốn đi huyện Bình Sa trước tìm thần y chữa bệnh cho muội muội. Thái tử vui vẻ đồng ý.

Người có tuyệt kỹ của người, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tính cách hư hỏng. Ngu Phẩm Ngôn lên núi hái thuốc bắt rắn, dưới đất lại trồng thức ăn tưới nước giúp thần y, làm cu li nửa tháng mới khiến hắn miễn cưỡng gật đầu.

Hai người một đường vừa đi vừa sưu tập dược liệu, vốn tưởng rằng đã bị Thái tử bỏ xa, lại không ngờ sẽ gặp nhau ở một trạm dịch.

Thị vệ Lai Thuận bên cạnh Thái tử đứng ở cửa viện, đang nói chuyện với một một tiểu cô nương ước chừng mười tuổi, vẻ mặt nhìn qua vô cùng lo âu: “Thứ này quả thực có thể trị tốt bệnh của chủ nhân nhà ta? Nếu ngươi dám lừa dối ta, ta sẽ khiến ngươi có đến mà không có về!”

“Năm đó ta bị bệnh dịch đã ăn cái này rồi, ngươi cứ thử xem đi.” Tiểu cô nương một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại giơ thảo dược trong tay lên, tươi sáng cười.

Lai Thuận bị khuôn mặt tươi cười sáng sủa của nàng cuốn hút, hơi có chút động lòng. Nhiều Thái y như vậy đều bó tay chịu thua, lúc này cũng chỉ có thể nghe theo vị thầy thuốc nói ngựa chết làm như ngựa sống này thôi. Đột nhiên Thái tử lại ngã bệnh nặng, mắt thấy ba ngày rồi cũng chưa từng trợn mắt, thật sự nguy cấp!

Ngu Phẩm Ngôn đi nhanh tiến lên, trầm giọng hỏi: “Lúc nào thì xuất hiện dịch?”

“Hầu gia, rốt cuộc người cũng đã trở lại, Hầu gia! Thái tử được bệnh dịch, vị thần y ngài mời đến có đây không? Mau đi vào xem bệnh cho Thái tử đi!” Lai Thuận thấy rõ gương mặt của người đi tới, giống tìm được người tâm phúc mà nhào qua, nhất thời đã quên sửa miệng.

Ngu Phẩm Ngôn mâu quang vi ám, lập tức vội vàng lôi kéo thần y đi vào trong trạm dịch.
Lai Thuân lau nước mắt một phen, cũng đi theo đi vào, tiểu cô nương trục lợi đến hiến thảo dược bị quên sạch sẽ.

Tiểu cô nương muốn đi vào, lại bị thị vệ cầm kiếm ngăn lại, ở cửa nhìn xung quanh một lát, vẻ mặt tiếc nuối rời đi. Sớm biết rằng người bị bệnh bên trong là vị quý nhân làm quan to, lại không ngờ đó là Thái tử đương triều. Mới vừa rồi thiếu niên kia cũng là Hầu gia, vị Hầu gia đấy? Nếu thảo dược của ta có thể trị tốt bệnh của Thái tử, vinh hoa phú quý chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Ngày mai lại đến nhìn xem đi!

Nàng ta đang âm thầm cân nhắc, lại bị một thiếu niên tuấn tú vội vàng tìm đến, giữ chặt một phen, thấp giọng cảnh cáo: “Lại bướng bỉnh, bên trong đó là chỗ của một vị quý nhân, không thể trêu chọc. Mau về cùng ca ca, nếu bị bắt lại ca ca cũng cứu không được muội!”
Tiểu cô nương nhu thuận gật đầu, vừa đi vừa không ngừng nhìn lại.

—————————————————-

Nguyên bản theo quỹ đạo: trên đường về kinh, Tứ hoàng tử bị nhiễm bệnh dịch, một tiểu nữ tiến đến hiến thần dược, chuyển nguy thành an, cởi ngọc bội tùy thân xuống đem tặng cho nàng. Mấy năm sau hai người gặp lại, có thể nói đường nhân duyên ngàn dặm lại quanh co.

                                                                             —hết chương 10—

p.s: Tú: tui ghét mấy cái khúc nguyên bản này ____ có ai đoán xem “tiểu nữ” này là ai không??? -_-

About camtusori

phó lâu chủ của Nguyệt Tịch Lâu
Bài này đã được đăng trong "Bệnh Kiều". Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

35 Responses to Một đêm “bệnh kiều” đột nhiên tới – chương 10

  1. V-Emy nói:

    Thanks nàng ^^

    Thích

  2. hadieplang nói:

    phai noi ba Lam thi nay yeu den ngu oi.mu muoi cung co muc do thoi chu.dung la doi pho voi ba ta tot nhat cu dua huu thu ra.neu khong chag the yen tinh duoc may ngay
    sac.co nang nay chac khong phai la em gai ruot cua Ngon ca chu.dung la nhan duyen ngan dam lai quanh co nha

    Đã thích bởi 1 người

  3. 鸾鸾 nói:

    Chắc cô này là nữ 9 trong nguyên văn rồi. Mọi thứ đều thay đổi. chờ kịch tính a
    ^^! Mỗi ngày đều lượn ra lượn vào nhà bạn mấy lần, ngày nào cũng thấy có chương mới ^^!!!! vui ghê.
    Chờ chương tiếp theo của bạn. Ủng hộ bạn hết mình.

    Đã thích bởi 1 người

  4. Có phải “nữ chính” hào quang vạn trượng của sách ko nàng.

    Đã thích bởi 1 người

  5. minhbui83 nói:

    Ta thật ghét lam thị. Tội nghiệp cho cho anh Nam chính của ta. Và nàng thân yêu, ta rất xin lỗi vì sự vô duyên của mình. Hôm bữa nàng có giới thiệu truyện thứ nữ vợ kế. Nhưng ta gõ google không kiếm được đường link dẫn tới diễn đàn lê quý đôn. Giúp đỡ mình với. Cám ơn nàng.

    Đã thích bởi 1 người

  6. trang nói:

    Tui nghi cai ba nu phu nay chac la thien sat co tinh qua, ko bik co hai gi nha ho Tham khong

    Đã thích bởi 1 người

  7. juki29 nói:

    Đừng nói là nữ chính của nguyên bản nhé

    Thích

  8. Comay nguyen nói:

    Camtusori nàng lết đến chương mười , phải chi cố lết thêm vài chương nữa kg phải hạnh phúc cho tui kg…..hihihi đùa thôi , cảm ơn nàng camtusori , truyện rất rất hay

    Đã thích bởi 1 người

  9. Đại tỷ tỷ nói:

    Đoán đc rùj là tương t thật thấy tui giỏi ko

    Đã thích bởi 1 người

  10. Thảo Nguyên nói:

    Dạo này ít canh cmt cô rồi đây hjhj chắc tiểu nữ là nữ 9 quá phải k cô. ừm xem ra thay đổi quá rồi đây lâm thị xui hủi hehe

    Đã thích bởi 1 người

  11. Lết thêm vài chương nữa đi nàng ơi ^.^

    Đã thích bởi 1 người

  12. linhdiep nói:

    Xì…..người được bàn tay vàng nâng đỡ đây mà, cũng đâu thánh thiện gì……cũng mưu mô tính toán cả…..thanks nàng camtu….nâng suất vượt trội quá luôn, ngày nào cũng có hàng….

    Đã thích bởi 1 người

    • camtusori nói:

      ít ra bàn tay vàng này cũng có lí do…với lại nhân vật phản diện “ác đúng nghĩa” chứ “Thiên hậu pk nữ hoàng” tui cũng hơi thấy thương cho nhân vật nữ phản diện ^.^ *ý kiến cá nhân*

      Thích

  13. Thi Tran nói:

    ta nói chứ cái tác giả viết ra cái nguyên bản đó chắc phải ngâm nguyên thùng máu chó quá. tất cả đều bị dìm đến chết để tôn lên cái giỏi của nữ chính. Quá dã man. Ta thích cái truyện này. Cố gắng nha nàng.

    Thích

  14. tiểu yết nói:

    Đừng bảo ta là ” Ngu Tương ” kia nhá @.@ cơ mà thanks nàng ^_^

    Đã thích bởi 1 người

  15. Pingback: Một đêm “bệnh kiều” đột nhiên tới | Nhà của sori

  16. Pingback: Một đêm “bệnh kiều” đột nhiên tới – Phong Lưu Thư Ngốc | Nguyệt Tịch Lâu

  17. Pingback: Một đêm “bệnh kiều” đột nhiên tới | Nhà của sori

  18. À vậy mình đoán đúng rồi. Trong kịch bản tứ hoàng tử là nam 9, ngu tương thật là nữ chính. Vậy vs tính cách chị này cũng thuộc dạng ham vinh hoa rồi. Mà ông ca ca này cũng lo cho em gái ấy chứ

    Đã thích bởi 1 người

  19. thongminh123 nói:

    Còn có thể là ai a! Nữ chính phụ trong truyền thuyết a

    Thích

  20. đó là 520 nói:

    tui tò mò cô tiểu nữ đó là ai z nhỷ?
    thanks editor nhìu nhìu

    Thích

  21. Nữ tử này còn là ai nữa ngoài “nữ chính” trong nguyên bản truyện..:))))..cơ mà bị thay đổi rồi..ko hiểu về sau làm thế nào mà mò được về nhỉ???
    Mà vừa mới lên sàn đã thấy mưu mô xảo quyệt roài..chẹp chepn

    Đã thích bởi 1 người

  22. Ngan Pham nói:

    tks,chac nguoi nay la nu chinh kiep truoc ak

    Thích

  23. dlvu nói:

    tiểu cô nương này chắc là Ngu Tương chân chính rồi ;)) tiếc là ko biết nàng ta có mưu mô, xảo quyệt ko nữa :-s

    Đã thích bởi 1 người

  24. subo0810 nói:

    nữ chính dung ko

    Thích

  25. Hollynguyen81 nói:

    Đừng nói thái tử mê pà này nha

    Thích

Chém đi các nường ơi!!