Chương 26
“Này, mày tên gì vậy…” Naruto chớp chớp đôi mắt màu xanh lam ngồi trên giường, hai tay chống vào mép giường, nhìn con rùa trong tay Sakura.
“Bổn đại gia không muốn nói cho ngươi biết.” Tiểu Tam lắc lắc đầu.
“Tại sao?” Naruto bĩu môi, híp mắt.
“Bởi vì cậu là tên ngốc.” Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Mặt Naruto đỏ lên, trừng mắt, nhảy dựng lên chỉ vào người đang tựa vào cửa “Sasuke thối tha! Cậu mới ngớ ngẩn!”
“Hừ…” Sasuke hừ một tiếng bước vào đóng cửa lại “Cậu nhỏ giọng một chút đi.”
“Cậu nói rõ cho tớ, rõ ràng cậu nói tớ ngớ ngẩn trước, giờ lại bảo tớ nhỏ giọng, tớ muốn quyết đấu với cậu!”
“Này này… Thực sự là phiền phức chết được.” Shikamaru ngồi trên bệ cửa sổ bất đắc dĩ quay đầu đi.
“Nhỏ giọng một chút đi! Sẽ làm ồn đến Sakura đó!” Ino, bị tên nào đó đang xắn tay áo đòi đi quyết đấu chọc cho tức giận ngút trời.
“Ôi… Ngủ cũng không được yên nữa.” Một giọng nói khẽ vang lên, tất cả mọi người trong phòng bệnh lập tức im lặng.
Sakura xoa xoa trán, ngồi dậy, nhìn bọn họ một chút, mỉm cười, đưa tay ra “Hey…” cách chào hỏi này hình như là khá giống với kiểu của người nào đó thì phải…
“A!! Sakura – chan!!” Naruto vui mừng kêu to.
“Bịch” cửa bị đẩy ra, sau đó là một tiếng rống to “Không được làm ồn trong bệnh viện!!” Ầm, cửa bị đóng lại… Tiểu hộ sĩ khôi phục vẻ mặt ôn nhu tươi cười, gót sen uyển chuyển dời đi, để lại một đám người mặt đầy hắc tuyến.
“Tớ nói này, các cậu đến thăm tớ thật sao?” Sakura ngã người ra sau, ngồi dựa vào gối, cầm Tiểu Tam thả lên bả vai, nhìn bọn họ.
Nhìn đi, nhìn đi, một người thì bộ dáng lười biếng khóe miệng rủ xuống không nhiệt tình, nhị thiếu thì lạnh lùng, Ino thì lại quay sang bắn tim với nhị thiếu, cộng thêm một tên Naruto cứ nhìn mình chằm chằm nữa. Những người này…
Mấy người nói một hồi, thì tất cả đều ra về, trước khi Naruto đi có nói với Sakura, Gaara nhờ cậu ấy nói với cô một tiếng xin lỗi.
Sakura nghe xong chỉ là nhàn nhạt gật gù, trong lòng thầm gọi tên cậu ta. Gaara… cậu cũng nên tìm một lý tưởng sống mới rồi.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không hỏi chuyện của Đệ tam, thật ra là không dám hỏi. Sợ kết quả sẽ dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong lòng cô. Chỉ cần lá vẫn còn thì lửa vẫn sẽ cháy.
Hỏa Ảnh sẽ chiếu sáng khắp làng, đồng thời, khiến lá non nẩy mầm, chỉ khi muốn bảo vệ người thân yêu nhất của mình… sức mạnh chân chính của Ninja mới được bộc lộ…, đây là câu nói mà Đệ tam thường treo ở bên mép. Ý chí lửa… Đã khắc thật sâu trong lòng mỗi Ninja ở Konoha rồi. Ai…
“Két…” Cửa bị đẩy ra.
“Sasuke?” Sakura nghi hoặc nhìn nhị thiếu đứng ngoài cửa, đi rồi mà còn quay lại?
Sasuke không nói gì đứng ở cửa, con mắt đen bình tĩnh nhìn cô gái đang kinh ngạc nằm trên giường bệnh. Mặt tái nhợt, môi anh đào không còn hồng hào, tóc dài xõa tung rải rác trên drap giường trắng tinh. Kinh ngạc sao? Nếu như đổi lại là Naruto đứng ở đây thì có lộ ra vẻ mặt như thế không? Có chút không cam lòng.
“Nhìn thấy tớ rất kinh ngạc sao? Hay là cậu muốn gặp đến tên ngu ngốc luôn đội sổ kia?”
“Ai?” Ăn thuốc súng à, lửa lớn như vậy, tôi cũng không có chọc giận cậu. Vô duyên vô cớ còn lôi Naruto vào nữa, mắc mớ gì đến cậu ta nhỉ? “Cậu lại cãi nhau với Naruto à?”
“Hừ, ai thèm cãi nhau với tên ngu ngốc đó.” Nhị thiếu quay mặt đi, ôm cánh tay nghiêng người dựa vào cửa.
Sakura tựa người ra sau, khóe miệng khẽ nhếch cười. “Nhưng mà, giọng điệu của cậu nghe thế nào cũng giống như là đang oán giận…”
“Không có!” Nhị thiếu trầm mặt xuống, lông mày cau lại.
“Này này… đàn ông con trai không nên tức giận nha, uống chút nước sôi đi cho hạ hỏa.” Sakura cười nhạt gật gù, rất tốt bụng khuyên lơn.
“Cậu… Hừ” đến tột cùng thì mình đến đây làm gì chứ! Nhị thiếu cố nén tức giận, đen mặt, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, sao lại quên mất chứ, cái người này, giỏi nhất là châm chọc người khác mà, có thể chọc cho người khác chết tươi!
“Nhị thiếu ngài cố tình quay lại một mình, là có việc hỏi tôi chăng?” Sakura giật giật vai, đổi một tư thế thoải mái, nhị thiếu sẽ không tốt bụng như vậy đâu, cố ý tìm đến cô để tán gẫu.
“Ừ…” bỗng nhiên thân thể Sasuke cứng ngắc, khóe mắt giật giật. Cũng may mặt đơ đã lâu, chỉ để lộ chút xíu… hả, vẫn bị Sakura nhìn thấy.
Đoán hoa anh đào nào đó đang nén cười, nhìn nhị thiếu cả người tản ra hắc khí.
Thật ra Sasuke cũng không biết tại sao mình lại trở lại, để cho cậu ấy trêu chọc sao? Đường đường là Uchiha Sasuke, từ khi nào lại trở nên ngu ngốc như vậy! Quả nhiên, ở cùng với tên ngớ ngẩn ngu ngốc lâu, bản thân cũng sẽ trở nên chậm chạp.
Nhưng mà, vừa nãy khi đẩy cửa ra, trong nháy mắt, trên người Sakura toát lên sự lạc lõng, bất lực và ưu thương là sao thế này? Cậu ta luôn như vậy, luôn khiến cho không người nào có thể hiểu rõ, cho dù là đối với mình, à không, là đối với mọi người, luôn có bí mật gì đó… mình oán giận cái gì chứ? Không cam lòng cái gì chứ? Bản thân mình cũng chưa từng thử tìm hiểu cậu ấy mà, không phải sao? Trong lòng không tìm được lý do thậm chí có một chút thất lạc.
“Tớ đi đây…”
“Hả?” Sakura sững sờ nhìn gian phòng không một bóng người. Chớp chớp mắt, nói đến là đến, nói đi là đi, không hiểu ra sao, tình hình gì đây chứ?
“Này này, Tiểu Tam, mày nói xem có phải sắp đến lúc nhị thiếu phản bội rồi không?” Sakura nhấc Tiểu Tam giơ lên trước mắt.
“Làm sao bổn đại gia biết được!” Tiểu Tam không vui quơ quào bốn cái móng vuốt.
“Vậy mày biết rõ cái gì?”
“Ta biết ngươi còn nợ bổn đại gia sườn xào chua ngọt ”
“= =+ Tiểu Tam, ngoại trừ ăn thì mày cũng chỉ biết có ăn.”
“Hừ, là ngươi đã đồng ý với ta.”
“Không phải là tôi vẫn còn nằm viện sao?”
“Vậy thì mau mau khỏi bệnh rồi xuất viện đi!”
“Xuất viện hay không cũng không phải do tôi quyết định!”
“Bổn đại gia mới mặc kệ đây, ta muốn thịt sườn! Thịt sườn!”
“Tiểu Tam, oán niệm của mày đối với thịt sườn quá sâu …” sau đó là một người một rùa, mắt to trừng mắt nhỏ…
“Ai…” Cuối cùng Sakura thua trận, dù sao mình là người, nó là rùa, không thể hủ lậu như nó được.
“Hừ.” Isobu nhảy lên bả vai Sakura, rụt đầu và bốn chân vào trong mai rùa, bây giờ nghĩ lại tình cảnh ngày hôm đó nó vẫn thấy sợ hãi.
Sakura bị tên gia hỏa Shukaku trói trên cây bằng móng vuốt, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, vết máu trên khóe miệng lại càng chói mắt hơn.
Nhớ lại dáng vẻ kinh hoàng lúc cô nàng thông linh được mình, hai mắt thật to, còn có một tầng hơi nước. Thật đáng yêu. Tuy rằng mình là vĩ thú, thế nhưng cũng bắt đầu thích cô bé hoạt bát mà trầm tĩnh lại còn nấu ăn cực ngon này nữa.
Chuyện thú vị nhất mỗi ngày chính là đấu võ mồm với cô bé, đó chính là lạc thú lớn nhất của nó sau mĩ vị. Thật ra điều làm nó cảm động nhất chính là cô bé chưa bao giờ coi nó là vĩ thú hoặc là Thông Linh Thú. Mà là coi nó là đồng đội, bạn bè. Đối xử bình đẳng. Khiến cho nó làm vĩ thú mấy ngàn năm cũng cảm nhận được sự ấm áp.
Nói đi thì phải nói lại, tiểu nha đầu này đúng thật là chậm chạp, cứ không chịu ra viện, hại nó phải chia tay với thịt sườn, ta cũng rất tốt bụng không nói cho ngươi, ông thầy bạch mao của ngươi mỗi lần ngươi đã ngủ say đều lén lút chạt đến thăm ngươi, à, đúng rồi, còn lén lút trộm hương nữa chứ… Khà khà… Thịt sườn ơi, thịt sườn của ta, lúc nào mới có thể nhìn thấy nàng đây… = =ll nhắc lại, oán niệm của ngài với thịt sườn cũng quá lớn rồi…
“Đáng ghét! Bạch mao hồ ly chết tiệt! Bổn tiểu thư nằm viện lâu như vậy mà không thèm đến thăm!” trước cửa bệnh viện Konoha, một cô gái anh đào lông mày dựng đứng, hai tay chống nạnh, cắn răng nghiến lợi nói.
Không sai, người này, chính là Sakura. Thật vất vả, nhỏng nhẽo đòi hỏi cuối cùng mới có được phê chuẩn của bác sĩ, yes, xuất viện! Sau đó đóa hoa anh đào nào đó hí ha hí hửng thu dọn đồ đạc, xông thẳng ra cửa bệnh viện. Sau đó đột nhiên nhớ tới từ lúc mình nằm viện, bạch mao hồ ly đó chưa hề ghé thăm mình dù chỉ một lần!
Sau đó thì là phân cảnh lúc này. Oán hận lắc đầu. Tiểu Tam nằm nhoài trên bả vai cô, nghe cô oán trách xong, cực kì bình tĩnh mở mắt ra.
Âm thầm cười trên sự đau khổ của người khác, tâm tình khoan khoái rướn cổ lên, cuối cùng đã ghi điểm rồi. Bộ dáng ăn trái đắng của Sakura thật là thú vị a ha ha ha.
Sakura quyết định không quan tâm đến vị giáo viên bất lương đó nữa, nhanh chạy về nhà, thoải mái rửa ráy, tẩy sạch sành sanh mùi bệnh viện ám trên người. Suýt chút nữa thì lột hết một lớp da rồi, đổi một cái áo hoodie trắng và váy ngắn.
Lau khô tóc, cầm bóp tiền đi ra ngoài, cô quyết định ăn một bữa thật ngon, nhìn túi đồ nhỏ trên bàn, chần chờ một chút, vẫn cầm lấy quấn vào đùi. Bởi vì, khi cô gặp phải chuyện xảy ra sau đó đã đặc biệt vui mừng vì quyết định này.
“Ngươi nói ăn một bữa no nê, là ăn cái này đó hả!” khóe miệng Tiểu Tam giật giật, được rồi ~ đừng để ý chuyện rùa giật khóe miệng thế nào, tự mình tưởng tượng đi nha – nhìn cái bát to hơn cả mình ở trước mặt.
“Itadakimasu!” Sakura chắp hai tay thành chữ thập cầm đôi đũa nói một tiếng, tách đũa, thỏa mãn uống một hớp canh, “Rất ngon, đã cố tình gọi một tô mì thịt sườn cho mày rồi đó!”
“Bộ dáng ta như thế này thì làm sao mà ăn chứ!!” Quán Ichiraku Ramen ven đường truyền đến một tiếng rống to. Làm bản hiệu Ichiraku Ramen khẽ run lên. Ông chú Ichiraku và con gái đứng đó cười vui vẻ.
“Ha ha, Tiểu Tam, thế giới tươi đẹp như vậy, sao mày lại hung dữ như vậy… Như vậy, không tốt…” Sakura đón lấy cái mâm ông chú Ramen đưa tới, gắp mì lên, thổi nguội, đưa đến mép nó “Nè, há mồm…”
“Hừ!” Isobu vốn đang bực bội lui ra một góc, liếc mắt nhìn Sakura đang cười dịu dàng, lắc lắc đầu, há miệng ăn mì, còn khó chịu nói “Thấy ngươi biết hối lỗi, bổn đại gia cố hết sức tha thứ cho ngươi.”
“Phải phải… Đại gia người đại nhân đại lượng… Không nên tính toán với tôi…” Sakura bất đắc dĩ kéo dài giọng trả lời, tên Tiểu Tam này, sao cũng khó chịu như nhị thiếu vậy chứ!!
“Phốc… A a a, thật đáng yêu.” con gái của ông chú Ramen nằm nhoài trên quầy nhìn cặp đôi chủ tớ đáng yêu.
Sakura cộng thêm con rùa nào đó trên bả vai ăn uống no đủ thỉnh thoảng ợ hơi.
Vốn dĩ chú Ramen và con gái còn đang vui vẻ nhìn Isobu ăn mì, trong chớp mắt đã bị chồng tô mà Tiểu Tam chậm rãi xếp lên làm cho trợn tròn mắt. Hai tay nhét vào túi, thực là, túi tiền đã mất một nữa! Tiểu Tam! Tôi càng thêm khẳng định, Tiểu Tam mày đúng là cái gì cũng ăn được!!
Chậm rãi đi đến con sông ở rìa làng, tản bộ ở đó để tiêu cơm. Lúc Konoha không xảy ra chuyện gì, Sakura sẽ không cảm ứng Chakra của người khác, dù sao Ninja trong làng nhiều như vậy, cảm ứng, sẽ mệt chết đó.
Cho nên khi cô nhìn thấy hai người đang đội nón, mặc áo choàng đen thêu mây đỏ thì 囧, hoàn toàn 囧 .
Sao mình lại quên mất hôm Naruto nói muốn rời làng làm nhiệm vụ với tiên nhân háo sắc chứ? Sao mình lại chọn xuất viện vào hôm nay chứ? Tại sao mình lại nhất quyết đến đây tản bộ chứ!!
Có điều Tiểu Tam lại rất hưng phấn “Kisame, là Kisame kìa!!”
“Tiểu Tam đừng la lớn, nếu như mày còn muốn sống để ăn thịt sườn.” Khóe miệng Sakura run run, rít lên một câu, chăm chú quan sát hai người kia, hai chân cứng ngắt, từ từ lùi ra sau.
“Tại sao?” Tiểu Tam vẫy vẫy đuôi ngắn.
“Bởi vì, bọn họ muốn chưng cách thủy mày đấy ~” Sakura lùi về sau, lùi về sau, lui về sau nữa.
“⊙﹏⊙b hả” Tiểu Tam thành thật thu hết cả người vào trong mai rùa.
“Itachi sensei, cô bé đó thật thú vị.” Kisame cười ha ha nhìn Sakura đang cứng nhắc lùi về sau. Uchiha Itachi không nói gì, tròng mắt đỏ thẫm hiện lên ý cười.
Trong đầu Sakura suy tính rất nhiều con đường để chạy trốn, nhưng đáng tiếc, không có cái nào dùng được. Khóc không ra nước mắt nhìn hai người càng đi càng gần, nếu như mình làm bộ không biết bọn hắn…
“Không có khả năng.” Tiểu Tam rất không khách khí đả kích. Nhìn cả người ngươi đi, từ trên xuống dưới, chỉ có tóc là chưa dựng đứng lên thôi, nói ngươi không biết bọn hắn hai, ai tin chứ!
“Tôi biết…” hai sợi mì bản to đang chảy trong lòng Sakura. Sau khi dừng chân lại, nhìn con đường nhỏ trước mặt không có ai. “Cái kia… Tiểu Tam, mày nói xem nếu bây giờ cắm đầu chạy thẳng, thì tỉ lệ bị bắt có cao không?”
“Trăm phần trăm.”
“A, quả nhiên.” tay chân Sakura co quắp.
Cứng ngắc xoay người. Người máy cũng không cứng ngắt được như vậy! Khẽ động khóe miệng “Hoàng thử lang… Không, Itachi mỹ nhân…” Sakura che miệng lại, chết tiệt, mình đang nói cái gì vậy chứ, mẹ mẹ ơi… Mình phải về nhà rồi!!!
Nhìn sắc mặt Uchiha Itachi có xu hướng chuyển đen, Sakura quyết định không thèm đến xỉa “Tạm biệt” xoay người bỏ chạy. Nhưng mà… Nhưng mà… Cảm giác bị người khác tóm cổ áo xách lên, thực sự là khó chịu!!!
Đưa tay xoa xoa gò má đang cứng lại, vẻ mặt đưa đám, đáng thương quay đầu “Ngài có thể thả tôi xuống không?”
“Ha ha, Itachi sensei, cô bé này biết ngài sao?” Kisame cười lớn nhìn cô bé giống như con chó nhỏ.
“À, gặp một lần.” Giọng nói lành lạnh truyền vào tai. Mẹ nó, hoàng thử lang, trí nhớ anh cũng thật tốt. Chuyện đã xảy ra mấy năm rồi mà vẫn còn nhớ hả? (kỳ thực, là do đầu tóc màu hồng của cô đó, quá bắt mắt mà.)
Tiểu Tam đã chui vào trong túi tiền của Sakura. Cô nhóc này, thực là mất mặt mà…
Bất đắc dĩ giật giật cánh tay “Đã lâu không gặp…” Lườm bầu trời một cái, lời này thật không có đẳng cấp mà… Bỗng nhiên cổ áo được buông lỏng, chân của vị anh đào nào đó đã được tiếp đất … Chà chà mặt đất, thật là tốt mà…
Xoay người nhìn hai vị đại thần, cười khan vẫy vẫy tay “Hai vị cứ từ từ mà tản bộ nha, bái bái…” Vừa nói vừa lùi ra sau, hai người kia không nhúc nhích. Nhanh chóng xoay người, khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt biến hóa. Chưa kịp cất bước thì thấy ánh sáng lóe lên trước mắt, mí mắt càng ngày càng nặng, trong lòng oán hận mắng, hoàng thử lang chết tiệt. Nhẹ nhàng ngã xuống.
“Itachi sensei?” Kisame nhìn Uchiha Itachi ném cô bé kia qua cho mình, kêu hắn một tiếng.
“Đưa theo.” Sắc mặt Itachi không đổi ném cô bé trong lòng qua, Kisame đưa tay tiếp được, khiêng lên vai, nhếch môi, lộ ra cái miệng đầy răng nanh “Ha ha” xoay người đi.
Đây là qua tắc ngầm giữa hắn và Uchiha Itachi, mặc kệ người kia làm chuyện gì, hắn cũng sẽ không hỏi tại sao. Đương nhiên, hỏi cũng sẽ không nói, chỉ là được đôi mắt đỏ thẫm không chút gợn sóng nhìn thẳng vào mình, lâu dần cũng sẽ không hỏi nữa.
Lại nói hắn cũng không tò mò nhiều như vậy. Có điều, hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô bé trên vai, khá là thú vị…