Editor: Lina Lê
Chương 15: Ôm nhau
Tông Chính Lâm ở tại chỗ nhìn một lát, vẫn không thể nhịn được một màn trước mắt, Vệ Chân thấy thế, nhanh chóng đuổi nha hoàn thị vệ xung quanh, bản thân cũng chỉ đứng bên ngoài đình, miễn cho mù mắt quấy rối hứng thú của điện hạ.
Tông Chính Lâm bước chân rất nhẹ, nhưng giác quan của Mộ Tịch Dao lại nhạy hơn một bậc. Chậm rãi mở hai mắt ra, chỉ thấy người kia đang đứng trước mặt, cúi đầu ngưng mắt nhìn mình.
Còn chưa kịp hoàn hồn, liền bị Tông Chính Lâm ôm lấy một phen. Người nọ trái lại không chút hoang mang tìm tư thế, duỗi thẳng hai chân, ngồi xuống. Lại ôm nàng từ bên cạnh đặt trên đùi, tựa vào trước ngực hắn, chỉ lẳng lặng ôm, cằm đặt trên đỉnh đầu Mộ Tịch Dao, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mộ Tịch Dao sợ ngây người. Đây là định làm gì vậy?
Mới nghỉ ngơi được một lúc, lại xuyên rồi? Người của nàng đâu, tại sao không ai thông truyền? Còn nữa, đây là Lục hoàng tử Tông Chính Lâm? Mộ Tịch Dao tin triệt để, nam nhân này bị xuyên!
Người này có phải đang thăm dò hay không? Hoặc là đồng hương? Lại nghĩ một chút, không vội, sự kiện quan trọng, sau này váo phủ, từ từ thử cũng kịp, hiện giờ rất nhiều chuyện chưa suy nghĩ chu đáo, không thể làm bừa.
Con gái à, con thật sự là, suy nghĩ nhiều quá ~~~
Còn đang miên man suy nghĩ, lại nghe thấy trên đỉnh đầu âm thanh thuần hậu của nam tử vang lên: ”Lại ngây ngô gì đấy?”
Mộ Tịch dao lúc này mới nhớ bản thân còn chưa hành lễ vấn an, giùng giằng muốn đứng lên.
”Đừng nhúc nhích, cứ như thế này đi.” Thanh âm trầm trầm của Tông Chính Lâm bảo, hai tay ôm thắt lưng của Mọ Tịch Dao không hề di động.
Mộ Tịch Dao liền dần dần thanh tĩnh lại, nhẹ giọng nói: ”Điện hạ.”
”Ừ.”
”Sao điện hạ lại ở chỗ này?” Thật ra điều nàng muốn hỏi là, ngài không có việc gì nên chạy tới sao?
”Tiện đường.” Mộ Tịch Dao không còn gì để nói, thuận đường có thể thuận đến trong núi sao?
Trầm mặc chốc lát, vẫn là Tông Chính Lâm mở miệng trước: ”Vì sao lại là Tịch Dao?”
”Ừm?”
”Tên của nàng là Tịch Dao, có duyên cớ gì chăng?”
”Triêu hý vu chi điền, tịch ẩm hồ Dao Trì”* (Lina: hình như đây là một câu thơ hay sao ấy, tạm dịch là ”Sáng sớm vui thú ruộng vườn, chiều uống rượu ở hồ Dao Trì)
”Ừ” Tông Chính Lâm dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu nàng, lại lui xuống, dứt khoát đem đầu đặt ở một bên bả vai của nàng.
”Thơm quá.”
Lần này Mộ Tịch Dao thật sự hóa đá, đây là đùa giỡn, đúng không đúng không? Cơ thể cũng bắt đầu hơi cứng ngắc.
Tông Chính Lâm cảm thấy người con gái trong ngực có chút kháng cự, một tay liền nhẹ nhàng mơn trớn sống lưng của nàng. (Lina: ăn đậu hũ con gái nhà người ta trắng trợn)
Mộ Tịch Dao hiểu, đây là đang vuốt lông cho mình…
”Điện hạ có từng nuôi sủng vật?”
”Chưa từng. Nhưng mà khi còn bé trong cung mẫu phi có nuôi một con chó, từng trêu đùa qua một quãng thời gian.” Giọng nói có chút tiếc nuối.
Quả nhiên.
”Điện hạ rất thích nó?”
Tông Chính Lâm hơi ngẩng đầu, chăm chú nhìn nàng, trong mắt lại có ý cười: ”Càng thích thỏ hơn.”
Mộ Tịch Dao không hiểu đầu đuôi trong đó, gật đầu, tiếp tục nói: ”Dạ, con thỏ tròn trịa bép múp rất đáng yêu.” (Lina: bỗng nhiên muốn nuôi thỏ)
Không ngờ Tông Chính Lâm hơi cười ra tiếng, bờ vai có chút khẽ run.
Hai người liền không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng ôm ở một chỗ. Tông Chính Lâm nhìn mảng rừng cây bên ngoài đình, trên ngọn cây có sương mù lượn quanh, cảm thấy cứ ôm người con gái trong ngực như thế này, trong lòng là sự bình yên chưa bao giờ có.
Mộ Tịch Dao trực tiếp đem người dựa vào trong lòng Tông Chính Lâm, thoải mái ngủ. Tông Chính Lâm ra hiệu cho Vệ Chân cầm áo choàng tới, lại cẩn thận đắp lên người nàng. Hai người lẳng lặng trải qua một buổi chiều như thế.
Đợi lúc Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm nhẹ nhàng gọi dậy, mới phát hiện đã là giờ Thân (tầm từ 15h-17h). Hai người sửa soạn một phen, đều tự dẫn người trở về. Đến cửa Chiêu Giác tự, Mộ Tịch Dao được Tông Chính Lâm đưa lên xe ngựa, đang muốn nói từ biệt, lại thấy nam nhân này đem vạt áo bào phục vén lên, bước lên xe ngựa, thuận tiện ôm cả người nàng vào trong buồng xe.
Mộ Tịch Dao lấy mục tiêu trở thành sủng phi làm chức nghiệp cả đời, đương nhiên sẽ không kiểu cách mà từ chối, liền thuận theo ý của hắn, để bị ôm vào trong lòng. Yếu đuối dựa vào, ừm, người này ôm thật tốt. Rất cường tráng, mùi hương tươi mát, có hương mực trúc nhàn nhạt.
”Điện hạ?”
”Ừm.”
”Trong phủ điện hạ có nha đam không?” Mộ Tịch Dao ngẩng đầu, hai mắt đen nhánh cứ như vậy nhìn Tông Chính Lâm, bên trong sóng nước mênh mông.
Nhìn gương mặt của người con gái trước mắt nhẵn mịn đến cực điểm, Tông Chính Lâm tùy ý, khẽ nâng tay vuốt ve gò má của nàng: ”Trong phủ chưa trồng, nếu muốn, mang từ trong cung tới là được.”
”Được.” Trên mặt Mộ Tịch Dao nổi lên ửng đỏ nhàn nhạt, con mắt cũng ướt đẫm, rất dẫn dụ người khác.
Tông Chính Lâm nhìn chăm chú vào đôi môi mọng nước nõn nà của nàng, cố kiềm chế ý nghĩ xúc động muốn cúi người hôn đôi môi kia, chỉ đem nàng ôm chặt hơn, nhắm mắt bình phục hô hấp có chút hỗn loạn. Từ trên người thiếu nữ truyền tới mùi thơm, rất ngọt, không ngấy, có hương vị ấm áp.
”Có dùng huân hương?”
”Dạ, ‘Đinh chỉ’ của Điều hương quán.” Mộ Tịch Dao rủ mi, che đi nét mặt. Nhanh như vậy đã phát hiện sao?
Tông Chính Lâm ôm nàng, nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là đầu lại thỉnh thoảng cọ cọ mép tóc, động tác rất dịu dàng.
Đợi xuống xe ngựa, Mộ Tịch Dao quy củ hành lễ với Tông Chính Lâm: ”Đa tạ điện hạ, mong điện hạ đi đường cẩn thận.”
Nhìn xe ngựa của Tông Chính Lâm rời đi, mới mang theo mọi người trở về viện. Mặc Lan Huệ Lan dọc đường đi đều lén nhìn Mộ Tịch dao, thấy Mộ Tịch Dao nở nụ cười. Quải ma ma bây giờ vẫn chưa hoàn hồn, đó là Lục điện hạ?? Sao Lục điện hạ đối với tiểu thư, ừm, như thể rất quen thuộc? Thoạt nhìn còn rất thân mật. Đây phải chăng là đã biết trước chuyện chỉ hôn??? Đây quả là chuyện tốt mà, phải mau nói với phu nhân.
Tông Chính Lâm dẫn theo Vệ Chân trở lại phủ, vừa mới nghỉ ngơi, liền gọi Đại quản sự Điền Phúc Sơn tới gặp. Điền Phúc Sơn thấy chủ nhân cho gọi gấp, liền bước nhanh vào phòng, chờ phân phó. Không ngờ Tông Chính Lâm lại bảo ông ngày mai đến Điều hương quán mua ”Đinh chỉ” đến, lại vào cung lấy nha đam, lấy nhiều chút đặt trong hậu trạch ở Đan Nhược Uyển.
”Đinh chỉ”, đó là cái gì? Đan Nhược Uyển? Chính là nơi mà lúc trước điện hạ đặc biệt phân phó phải tu sửa lại có lương đình nhà thủy tạ cùng khu vườn rất rộng lớn hả? Khu vườn kia quả thực cực kỳ xinh đẹp, bên cạnh chính ốc có một rừng cây đào, sau mùa xuân, hoa rụng lả tả, ngay cả bầu không khí cũng đều có mùi hương nhàn nhạt. Sau nhà điện hạ còn phân phó dời rừng mặc trúc tới, nghĩ đến giữa mùa hè sẽ thật mát mẻ, nay còn muốn đem nha đam vào.
Nghĩ như vậy, Điền Phúc Sơn càng lúc càng cảm thấy khu vườn này chỉ sợ là vì một vị chủ tử sắp vào phủ đi. Chỉ không biết là vị chủ tử ấy lại có phúc đến thế này. Người còn chưa vào phủ, điện hạ đã tốn tâm tư, đây chẳng phải là ý tứ bằng lòng thân mật sao??? Điền Phúc Sơn càng nghĩ càng mừng, khuôn mặt nở nụ cười tươi rói đi xử lý.
Ngày hôm sau, Tông Chính Lâm cầm huân hương, đặt ở chóp mũi ngửi một cái. Cảm thấy thanh nhã thoải mái mát mẻ, nhưng mà không quá giống mùi hương trên người Mộ Tịch Dao. Mùi của Mộ Tịch Dao càng ngọt, càng êm dịu hơn, có hơi thở ấm áp, khiến người khác thương yêu. Mới nghĩ đến đây, không ngờ thân thể lại có rung động, vội vàng chỉnh lại tư thế ngồi, biểu cảm nét mặt không chút xíu biến đổi.
”Đây là ‘Đinh chỉ’?”
Thấy Điền Phúc Sơn gật đầu khẳng định, liền nhíu nhíu mày. Không phải mùi hương này. Lại nghĩ một chút, chẳng lẽ… Tông Chính Lâm mới đè nén ý niệm giờ lại bốc lên. Chỉ đành vẫy tay để cho Điền Phúc Sơn lui ra, bản thân dần dần bình ổn lại. Đây là lần thứ mấy nghĩ đến nàng, lại không tự chủ được mà muốn thân mật? Đặc biệt thời điểm ban đêm, càng khó nhịn. Tông Chính Lâm đã có hơn nửa năm chưa gần nữ sắc, dục vọng không quá nhiều, căn bản toàn bộ đều có quan hệ đến nàng. Ngay cả khi bản thân giải tỏa xong, đầy đầu toàn là hình bóng xinh đẹp của nàng.
Tông Chính Lâm cảm thấy còn hơn một tháng mới có thể đón Mộ Tịch Dao vào phủ, quá lâu…
—Hết chương 15—
Lina: với tình trạng like và com thế này thì chắc tui phải đặt pass tất cả các chương mất.
Pingback: Sủng phi – Triêm Y | Nguyệt Tịch Lâu
Khụ, tác giả tả rất chân thật, khiến người ta suy nghĩ thêm về mấy men chính đứng đắn trong ngôn tình, rất phá hình tượng a ~
còn nữa, chương mới hay lắm thanks edit ~
ThíchThích
truyện hay quá, các edit cố gắng lên nha
ThíchThích
doc truyen nay thay gato wa di, uoc gi ta la nu chinh….cang coi cang thay ngot, thay sung, dung gu cua ta ^_^
ThíchThích
Truyện hay lắm ,thank bạn đã edit ,mình tính chờ có nhiều chương mình mới đọc hihi ,
ThíchThích
Ok, miễn là bạn like và com đều đều 🙂
ThíchThích
nàng đặt pas ta cắn lưỡi à híchíc… ừm anh bắt đầu nuôi sủng chị tranh làm sủng phi thật đáng làm nữ nhân ghen đấu đá tí đây kiểu này chị phải cố gắng nhiều a
ThíchĐã thích bởi 1 người
đúng là quá lâu thật, nàng đặt pass mà cứ gợi ý như thế kia thì chương nào pass cũng dc
ThíchThích
Mình đặt pass nhưng ko cho gợi ý đâu, khi nào lượt like và com đạt yêu cầu thì mình ms gỡ 🙂
ThíchThích
Đúng là sủng phi mà…
Chưa vào cửa đã vậy, vào rồi những người khác cứ gọi là ôm nhau mà khóc.
Cảm ơn editor nhiều
ThíchĐã thích bởi 1 người
Wôu anh sủng chj kinh ngươi.nàng ơi cố lên nha moi ng ủng hộ.
ThíchĐã thích bởi 1 người
AAAA.dung pass ban oi .please. ngot the nay ma pass thi se chet mat. ung ho ban.
ThíchThích
Miễn là các bạn chăm like và com thì tnào mình cũng chiều 🙂
ThíchĐã thích bởi 1 người
cái câu thế nào cũng chiều ấy làm cả nhà mềnh chảy mồ hôi hột đấy mẹ Lina ạ… 🙂 ! hê hê hê… hố mới của tui..tui có cảm giác như đang đào hố chôn mình ấy ~~~~
ThíchThích
Ai bảo bà ôm lắm làm chi, giờ đúng là tự chôn mình rùi nhá, nhanh làm bộ MĐBKĐNT đi, ko lại bị ”cạnh tranh công bằng” đấy 🙂
ThíchĐã thích bởi 1 người
ạch…. đừng có đen như vậy chứ.. hic hic hic
ThíchThích
chăm chỉ lắm nàng ơi thương đi đừng đặt pas tội nghiệp moà
ThíchThích
Nàng mà đặc pass nhiều bạn sẽ khóc đấy trong đó mình là người khóc nhiều nhất luôn hu hu😭😭😭 mình like nè nàng đừng bỏ mình nha.
ThíchThích
Mình mấy hôm nay nằm viện nên like chp các nàng ít đừng buồn nha các tềnh yêu🙏🙏🙏🙏🙏🙏
ThíchĐã thích bởi 1 người
a Lâm bắt đầu nhớ thương người ta thắm thiết rồi.
Thanks editor nhé!
ThíchĐã thích bởi 1 người
Đậu, chưa gì mà sắc tính quá đà rồi =)))))) khi nào mới động phòng đâyyy
ThíchĐã thích bởi 1 người
C22 hay 24 ấy, ta ko nhớ rõ, cũng sắp rùi còn j 🙂
ThíchThích
mẹ Lina hù một cái là mấy bạn sợ hết trơn…ha ha ha! tui cũng sợ..chụt chụt chụt…tui chờ chương thịt a~~~~
ThíchThích
con đường sủng phi bằng phẳng nhỉ………a ăn đậu hũ trắng trợn quá đê…..thích ghê….hihi….. thanks chủ nhà
ThíchĐã thích bởi 1 người
truyện hay lắm, em cố gắng làm tiếp tục nhé, chị luôn ủng hộ em.
Cảm ơn nhiều
ThíchĐã thích bởi 1 người
Lam ca ah.co can lay cai co sut seo the khong de gap Dao ty.lai con trang tron an dau hu chu.nhung ma canh 2 nguoi o ben nhau ngot ngao qua
ThíchĐã thích bởi 1 người
Sủng phi aaaa ~~~ lâu lắm mình mới tìm được 1 truyện cực sủng thế này. Nhìn hành động của nam chính vơới nữ chính mà mình cứ cười miết =)) đọc truyện mà ko khép miệng đc :)). Chỉ chờ mong đến lúc 2 người động phòng thôi. Chắc lúc đó gió giật mưa sa bão táp dữ lắm 😉
ThíchThích
đây là đang vuốt lông cho mình…vuốt sống lưng….nếu bị thế chắc t nổi da gà
ThíchThích
Chị nhạy cảm thể, anh vuốt lưng mà chị đoán ra anh từng có sủng vật, hai ac lại nói gà hiểu vịt rồi, buồn cười quá, thanks chủ nhà nhé.
ThíchThích
hehe sắp cóa thịt ăn roài…cám ơn eddit nha
ThíchThích
Ngừi ta mới 13t mần ăn j trời. Nam nhân ngày xưa ghê quá
ThíchThích
chị thật bít giày vò anh ah, hehe tks nàng
ThíchThích
Ở chung chưa đc hay ho lắm nhể! Nói có mấy câu à
ThíchThích
càng đọc càng hay ý, mà ko dám đọc một lèo phải đề dành :(((
ThíchThích
Ta thấy mấy cảnh miêu tả nhẹ nhàng như này còn rung động hơn cả H
ThíchThích
Truyện hay wá àh, chưa gì mà anh 9 đi chấm mút òi, chị 9 mới 14 phải hôn dạ???
Thanks bạn đã edit
ThíchThích
Anh nóg vộj quá đấy. Con gáj nhà ngta chưa qua cửa anh đã chạy vộj đến ăn đậu hũ rồj
ThíchThích
Ng cổ đại cũng thoáng nhỉ?@
Hắc hắc
ThíchThích
Coi đến chương này không cầm lòng nổi hớ hớ ^_^
ThíchThích
Ớ chưa gì anh đã ăn đậu hũ con nhà người ta ngang nhiên nhể? Lại còn ngại một tháng lâu nữa cơ đấy haha bảo sao truyện này cảnh báo xôi thịt đầy đủ :))))) máy ta ko hiện ra chỗ like nên ta ko like được cho nàng 😦
ThíchThích